Lỡ duyên vì lời hứa "chờ anh ổn định rồi mới cưới"
Tôi đợi anh 1 năm, 2 năm rồi...10 năm, chữ "ổn định" hình như chẳng bao giờ, để rồi lỡ cả duyên thời con gái.
Lỡ duyên vì lời hứa "chờ anh ổn định rồi mới cưới"
Trong tình yêu, ắt hẳn cô gái nào cũng mong đi đến bến bờ hạnh phúc với người mình yêu. Tuy nhiên, đừng vì mong ước đó làm lu mờ lý trí, để rồi lạc chân, lỡ duyên một đời với những lời hứa viển vông...như tôi.
Chuyện tình yêu của tôi bắt đầu năm tôi 18 tuổi, tôi phải lòng anh gia sư hơn tôi những 6 tuổi. Chính sự dìu dắt nhiệt tình của anh mà tôi chạm tay vào cánh cửa đại học, để rồi từ đó cảm mến, phục và yêu chỉ trong có hơn nửa năm được anh kèm cặp.
Phải nói, với một cô gái 18, trẻ và ưa nhìn như tôi thì sau khi đỗ đại học, việc nhiều anh đeo đuổi là đương nhiên. Thế nhưng chỉ vì nặng tình, nặng lòng với anh chàng gia sư tỉnh lẻ ấy, tôi đã gạt bỏ nhiều cơ hội tốt để bên anh.
Khi yêu, anh luôn hứa hẹn sẽ cùng tôi vun đắp tương lai sau ngày tôi tốt nghiệp, tìm kiếm được việc làm và cả hai sẽ có với nhau những đứa con chung đáng yêu. Tôi còn trẻ, ngây thơ tin những lời hứa đấy nên nỗ lực học thật tốt để ra trường đúng kỳ. Mọi thứ dường như khá thuận lợi với tôi suốt những năm tháng đại học, và cả ra trường vì tôi nhanh chóng tìm được việc làm ổn định. Cứ ngỡ đám cưới không xa vì anh đang làm cho một công ty nước ngoài, mức lương cũng đủ để vun vén tổ ấm. Nhưng người tính không bằng trời tình, đúng lúc đó thì công ty anh làm gặp khó khăn, và anh nghỉ việc, loay hoay tìm kiếm công việc mới. Thế là đám cưới bị hoãn, và tôi cũng chả thể giục khi anh trong hoàn cảnh này.
Tôi đợi anh 1 năm, rồi 2 năm, ... anh đã có việc mới và có vẻ mọi sự đang dần tốt lên. Nhưng hễ tôi đề cập cưới xin thì anh lại trì hoãn bằng ánh mắt khẩn khoản kèm lời hứa "chờ anh ổn định rồi mới cưới". Vì yêu nên tôi tin và đợi, đâu ngờ, anh ổn định rồi nhưng cưới thì còn đang..."kén cá, chọn canh".

Giờ tôi chẳng còn tin vào lời hứa của bất cứ người đàn ông nào nữa (Ảnh minh họa)
-> Những điểm thu hút "ăn đứt" gái 18 của phụ nữ U30
Chỗ làm mới cho anh cơ hội gặp gỡ những cô gái trẻ, xinh đẹp và anh đã phải lòng một trong những nhân viên nữ mới vào làm. Ban đầu anh còn giấu kĩ, vẫn thu xếp thời gian bên tôi cuối tuần. Nhưng rồi mọi thứ cứ thưa đi, và có khi cả tháng chúng tôi chẳng gặp nhau lấy một lần, chỉ gặp qua tin nhắn và phần lớn là những câu tin như "anh bận", "anh về quê"...
Thoắt cái, cái đợi cũng đã tròn 10 năm, tôi giờ đây đã gần ngưỡng 30, công việc tiến triển tốt nhưng chuyện tình cảm thì vẫn "lông bông" chỉ vì đợi cái "ổn định" của anh. Lời chia tay cũng là câu kết cho chuyện tình đầy hi vọng và cũng tuyệt vọng của tôi. Anh tặng tôi bằng hình "thiệp cưới" hạnh phúc như lời xin lỗi cho sự phản bội. Tôi không rõ lúc đó mình đã giận dữ đến mức nào, chỉ muốn lao đến xỉ vả anh cho hả.
Nước mắt tuôn rơi, nhưng lý trí níu chân, để dòng lũ trên hai hàng mi gột mọi nỗi hận ra ngoài. Tôi thật dại dột vì đợi chờ một lời hứa, đã bỏ lỡ nhiều cơ hội thanh xuân vì một kẻ "phụ bạc". Lòng người thật khó lường, giờ tôi chẳng còn tin gì vào lời hứa của đàn ông nữa.