Mẹ chồng xúi con trai làm điều này vì con dâu có học thức cao
Mẹ chồng tôi xem thường việc học, cho rằng học hành tốn kém nhưng chẳng được lợi lộc gì.
Mẹ chồng tôi xem thường việc học, cho rằng học hành tốn kém nhưng chẳng được lợi lộc gì, thay vì ngồi "ăn hại" 4-5 năm trời vừa tốn tiền vừa tốn thời gian thì đi làm luôn mà kiếm ăn.
Tôi càng ngày càng thấy nặng lòng khi sống trong căn nhà mà có lẽ, cho dù tôi cố gắng đến đâu cũng không bao giờ trở thành "nhà" của mình. Như một viên sỏi kẹt giữa dòng, tôi luôn cảm thấy mình không hợp, không thuộc về nơi này. Quả là một điều trớ trêu, khi nguyên nhân của sự bất hòa, cô lập ấy không phải vì tôi không biết chăm lo cho gia đình, không phải vì tôi không đủ tấm lòng hiếu thảo, mà chỉ đơn giản vì tôi có... học thức cao quá.
Mẹ chồng tôi, bà là một phụ nữ truyền thống, luôn luôn chấp niệm những quan niệm đã cũ kỹ. Trong mắt bà, người phụ nữ tốt là phải biết đứng sau hỗ trợ chồng, là phải giữ mình trong khuôn khổ không bao giờ chạm tới vạch đích của sự vượt trội, không được phép có sự nghiệp thành công, càng không được kiếm tiền nhiều hơn chồng. Và tôi không khác gì cái gai trong mắt bà vì có nhiều bằng cấp, công việc ổn định và thu nhập cao...
Rõ ràng mọi thứ đều là sự lựa chọn của con người, bà là người không muốn cho con học cao, chồng tôi vừa tốt nghiệp cấp ba là bà xin việc cho con trai luôn. Mẹ chồng tôi xem thường việc học, cho rằng học hành tốn kém nhưng chẳng được lợi lộc gì, thay vì ngồi "ăn hại 4-5 năm trời vừa tốn tiền vừa tốn thời gian thì đi làm luôn mà kiếm ăn.
Đương nhiên, thời đại này không có học thức thì đâu dễ dàng gì mà xin việc làm nên dù chồng tôi đi làm đã rất nhiều năm rồi vẫn chỉ có thể dẫm chân tại chỗ, dù anh giỏi nhưng không có bất kỳ cơ hội nào để thăng tiến.
Tôi sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình mà tất cả mọi thứ đều xếp sau việc học. Bố mẹ tôi không yêu cầu quá nhiều ở con cái nhưng lại đặt ra rất nhiều kỳ vọng vào việc học. Ngày bé nhiều khi tôi cũng uất ức và bất mãn nhưng giờ trưởng thành thì lại hiểu rằng nếu không có sự nghiêm khắc kinh khủng của bố mẹ thì có lẽ giờ này tôi cũng chẳng khác gì chồng mình.
Tôi có 2 bằng đại học và vừa hoàn thành việc học lên thạc sĩ. Công việc của tôi ổn định và có nhiều cơ hội thăng chức. Vì có năng lực và bằng cấp nên tôi khá được trọng dụng ở cơ quan và thu nhập cũng tốt hơn.
Thế nhưng mẹ chồng tôi không thích điều đó.
Không chỉ dừng lại ở những lời nói ám chỉ, bà còn công khai khuyến khích con trai mình - chồng của tôi, rằng anh ta nên tìm kiếm hạnh phúc nơi khác, nơi anh ta có thể cảm thấy mình là "đàn ông" thực sự, nơi anh ta không bị "lép vế" bởi một người vợ "quá giỏi". Cứ như thể học thức và thành tựu của người phụ nữ chỉ là gánh nặng, là nguyên nhân của sự tự ti và mất mát lòng tự trọng của người đàn ông.
Ở lâu với những con người có suy nghĩ thiển cận như vậy, có lúc trong những giây phút như thể bị tẩy não, tôi từng tự hỏi mình rằng liệu tôi có cần phải giảm bớt ánh sáng của mình đi không, chỉ để cho ngọn đuốc mỏng manh của người khác có thể tỏa sáng. Nhưng cũng nhanh chóng tôi lại nhận ra, tại sao tôi phải tự làm mình nhỏ bé đi, khi mỗi chúng ta đều có quyền được rạng rỡ theo cách của riêng mình?
Mẹ chồng tuyệt vời của tôi khuyên con trai mình nên ngoại tình và đối tượng là cô bé giúp việc cho nhà tôi, con bé mới hơn 20 tuổi, chỉ học hết lớp 9 đã phải nghỉ học để đi làm vì hoàn cảnh gia đình. Ấy vậy nhưng hiện tại con bé nó đang cố gắng tích lũy để theo học hệ cao đẳng. Nói thật, chỉ cần nó hiểu rằng việc học quan trọng và sẵn sàng phấn đấu như thế là hơn đứt suy nghĩ tủn mủn của mẹ chồng tôi rồi.
Tôi từng mơ về một cuộc hôn nhân đầy sự đồng lòng và hỗ trợ lẫn nhau, nơi mà chồng tôi sẽ tự hào về những gì tôi đạt được, cũng như tôi tự hào về anh ấy. Thế nhưng tôi lại phải chứng kiến cảnh chồng mình bị xúi giục đi tìm niềm vui nơi khác, chỉ vì theo quan điểm của mẹ anh thì anh cần 1 người an ủi, vuốt ve cái sĩ diện, lòng tự trọng của đàn ông khi phải ở cạnh 1 cô vợ học thức cao hơn mình.
Trong khi tôi mải miết làm việc, cố gắng xây dựng sự nghiệp của mình, tôi vẫn cứ phải đối mặt với những âm thầm đau đớn từ chính người thân trong gia đình. Tôi cảm thấy mình giống như một bức tranh treo lệch trên tường.
Tâm trạng của tôi lúc này dường như chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: chua chát. Tôi chua chát vì những nỗ lực của mình trở thành lý do khiến chồng mất tự tin, tôi chua chát vì những thành công của mình biến thành tội lỗi. Khi nào một người phụ nữ mới có thể tự hào về bản thân mà không phải sợ sự kiêu ngạo của người đàn ông bị tổn thương?
Cuộc sống gia đình tôi giờ như một mớ bòng bong, rối rắm không lối thoát. Tôi đau đáu mong chờ một ngày, khi mọi thứ quay trở lại quỹ đạo của nó, một ngày tôi không còn cảm thấy mình là nguyên nhân gây ra sự mất cân bằng ấy. Một ngày, khi tình yêu không còn phải chịu đựng những rào cản do chính những người thân yêu của mình tạo ra...
Nhưng thật trớ trêu có lẽ ngày ấy chỉ xuất hiện khi tôi quyết định trở thành người xa lạ với chồng mình mà thôi...