Thứ bảy, 15/11/2025 09:23     |   Tiêu dùng     |   Nhịp sống miền Tây     |   Phụ nữ Sức khoẻ
|
Hà nội 21*C/61%
Thứ bảy, 15/11/2025 09:23

Vì sao cổ nhân khuyên không nên dâng hương bằng tay phải?

Quan niệm “Tay phải không dâng hương, chân trái không đạp cương” là kết tinh của 3.000 năm văn hóa dâng hương và nghi lễ đạo giáo, được người xưa đúc kết từ quan niệm âm dương đến kinh nghiệm thực hành trong đời sống.

Tay phải không dâng hương

Tập tục “tay phải không dâng hương” xuất hiện từ thời Tây Chu, được ghi chép trong Chu Lễ khi miêu tả nghi thức đốt hương tế Thượng Đế. Người xưa đặc biệt coi trọng quy tắc sử dụng tay, bởi bàn tay không chỉ là công cụ lao động, mà còn là biểu tượng của sự thanh sạch khi thực hành lễ bái. 

Theo học thuyết âm dương, tay trái mang tính dương, tay phải mang tính âm. Mà thần linh vốn thuộc dương giới, nên việc dâng hương phải dùng “tay dương” để thể hiện sự tôn kính. Điều ấy còn gắn với quan niệm sạch – bẩn: tay phải trong đời sống thường ngày là tay dùng để giết mổ, chế biến, dọn dẹp, nên bị xem là tay dễ nhiễm uế tạp; trong khi tay trái ít tham gia các công việc này, được xem là tay sạch để dâng lễ. Trong Phật giáo, tay phải thậm chí được gọi là “ô thủ”, còn tay trái là “thiện thủ”.

Ảnh minh hoạ

Ngoài yếu tố triết lý và lễ nghi, việc dùng tay trái còn có lý do thực dụng. Khi dâng ba nén hương theo thứ tự giữa – phải – trái, việc cắm nén cuối bằng tay trái sẽ tránh va chạm vào hai nén đã cắm, hạn chế làm đổ tàn hương hoặc gây phỏng. 

Chân trái không đạp cương

Tương tự, câu “chân trái không đạp cương” cũng bắt nguồn từ hệ thống lễ nghi của đạo giáo. “Cương” ở đây chỉ thiên cương, tức phần chuôi của sao Bắc Đẩu. Trong các pháp sự, đạo sĩ thực hiện nghi thức “bộ cương đạp đấu”, tức bước đi theo vị trí mô phỏng của các sao Bắc Đẩu để cầu bình an, trừ tà. 

Tương truyền kỹ pháp này do Đại Vũ sáng tạo khi trị thủy, ông quan sát dấu chân chim mà ngộ ra phương pháp bước theo hướng sao. Trong bước pháp ấy, chân trái được xem là thuộc âm, chân phải thuộc dương. Mục đích của bộ cương đạp đấu là “lấy dương chế âm”, nên chân phải — mang tính dương — phải làm chân chủ đạo. Đây cũng là lý do tại sao khi hành lễ, người xưa tránh để chân trái lấn vào vị trí của sao cương.

Ảnh minh hoạ

Ở góc độ thực tế, chân phải của người đa số khỏe hơn và bước vững hơn. Những nghi thức mang tính trang trọng luôn yêu cầu sự ổn định do đó người hành lễ được khuyên dùng chân phải để giữ nhịp không lệch. Tàn dư của quan niệm này thậm chí vẫn tồn tại trong dân gian: khiêng quan tài thường phải bước chân phải để tránh rung lắc, còn múa lân cũng thường mở đầu bằng bước chân phải. Đó đều là những lớp văn hóa dân gian được biến đổi từ nguyên lý âm dương trong đạo giáo.

Dù mang tính truyền thống sâu sắc, các quy tắc này không phải lúc nào cũng cứng nhắc. Với người thuận tay trái, người xưa có sự linh hoạt: “tay quen là tay sạch”, nghĩa là có thể dùng tay thuận để dâng hương mà không bị xem là thất lễ. Nghi thức bộ cương đạp đấu ngày nay chủ yếu tồn tại dưới dạng biểu diễn văn hóa trong các chương trình nghệ thuật đạo giáo, như ở Phúc Kiến, mang ý nghĩa giới thiệu di sản nhiều hơn là thực hành nghi lễ. Tuy nhiên, một số chi tiết vẫn giữ nguyên tính bắt buộc trong quan niệm truyền thống, chẳng hạn không được thổi tàn hương bằng miệng, hay khi bước cương phải tuyệt đối tránh lệch vạch. 

Nhìn dưới góc độ hiện đại, những phép tắc này không đơn thuần là mê tín, mà là sự kết hợp giữa triết học âm dương, tinh thần lễ nghi và kinh nghiệm sống. Dùng tay trái để tránh sự ô uế của lao động; dùng chân phải để giữ sự ổn định trong nghi thức, tất cả đều phản ánh thái độ “kính vật, kính tâm” của người xưa. Đó cũng là tinh thần đứng sau nhiều phép tắc hiện đại: đưa danh thiếp bằng hai tay, giữ ý tứ khi ăn uống, hay cúi đầu cảm tạ trong các nghi thức trang trọng.

Rốt cuộc, câu “tay phải không dâng hương, chân trái không đạp cương” không phải nhằm trói buộc con người bằng những kiêng kỵ cứng nhắc. Nó là lời nhắc về lòng kính sợ trời đất, sự chỉn chu trong hành vi, và cả sự tinh tế trong cách xử lý những chi tiết tưởng như nhỏ trong đời sống. Khi bước vào chùa chiền hay hòa vào không khí lễ hội dân gian, chỉ cần thêm một chút tò mò, một chút học hỏi, ta sẽ thấy những quy tắc ấy không hề là gánh nặng, mà là cánh cửa dẫn vào kho tàng văn hóa truyền thống rộng lớn và giàu sức sống. Những gì tổ tiên để lại, rốt cuộc, không phải những điều cấm đoán chết cứng, mà là những “mật mã văn hóa” giúp ta hiểu sâu hơn về nguồn cội của mình.

T. Linh  
Những ông bố ở nhà – Lựa chọn hay áp lực?
Tình cha từ những bữa cơm...
Cha trả tiền để con gái chịu nhắn tin về nhà khi đi học xa
Của để dành của cha mẹ: Giữ cho mình hay sớm trao cho con?
Xem thêm