Nhiếp ảnh gia tác nghiệp tại tâm dịch: “Không thể nhận ra Italia chỉ sau vài tuần”
Nhiếp ảnh gia Lorenzo Meloni đã có những trải nghiệm khi tác nghiệp tại tâm dịch Italia. Đối với anh, chỉ sau vài tuần, Italia đã bị tàn phá đến mức không thể nhận ra.
Khi trực tiếp bước vào tâm dịch Brescia, tôi đã ngửi thấy mùi gì đó giống như mùi tại các vùng xung đột .
Tôi thực sự không biết đó là mùi của cái chết hay mùi của sản phẩm khử trùng hay thứ gì đó giống như hỗn hợp của cả hai nhưng tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác này khi đứng giữa đất nước mình.
Một nhân viên bảo vệ nói với tôi rằng tôi đang đi nhầm lối, sau đó lùi lại. Tôi được coi là nguy hiểm. Anh ấy nghĩ rằng tôi bị bệnh và muốn được nhập viện, giống như nhiều người đến đây mỗi ngày.
Từ xa, tôi không thể nghe thấy những gì anh ấy nói với tôi đằng sau lớp khẩu trang.
Các bác sĩ và y tá điều trị cho một bệnh nhân mắc Covid-19.
Khi tôi không còn được coi là mối đe dọa nữa, tôi được đưa đến một căn phòng có khoảng 20 giường. Tôi đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo bảo hộ, đeo kính bảo hộ, đồ bọc giày. Tôi nghe thấy âm thanh của máy thở oxy.
Bên trong bệnh viện Italia.
Đầu của các bệnh nhân trông như được bao bọc trong một quả bóng thủy tinh. Tôi không thể biết những người này có đang bị hôn mê hay không cho đến khi một người đàn ông theo bản năng cố gắng chạm vào mặt mình nhưng không thể.
Tôi nhìn xung quanh để chụp một số bức ảnh, nhưng không có gì khiến tôi muốn chụp. Dù sao thì tôi cũng cố gắng để chứng minh sự hiện diện của mình ở nơi này với người khác. Để thuyết phục chính mình đây là những cảnh tượng có thật. Tôi tin rằng nó quan trọng đối với lịch sử. Nhưng câu chuyện lịch sử này sẽ dạy chúng ta điều gì?
Bên ngoài Đấu trường La Mã, một trong những điểm thu hút du khách hàng đầu của Rome giờ chỉ còn xe của quân đội.
Tôi đã không nghĩ nhiều về virus Corona khi nghe tin nó bắt đầu nổi lên tại Trung Quốc từ tháng 1. Chỉ sau khi nó lan sang Italia và khu vực phía bắc của Bologna, trở thành tâm dịch châu Âu, tôi mới nhận ra chúng ta chỉ như đang được bảo vệ ở trong một bong bóng nhỏ - và điều gì xảy ra khi sự bảo vệ đó tan vỡ.
Đại dịch cho chúng ta thấy rằng tất cả chúng ta gần gũi và gắn kết hơn chúng ta nghĩ.
Một bệnh viện dã chiến quân sự được xây dựng để tiếp nhận bệnh nhân nhiễm bệnh.
Mục đích của tôi trong chuyến đi này là kể câu chuyện về việc, chỉ trong vài tuần, Italia đã trở nên không thể nhận ra. Vào thời điểm tôi tới vùng Bologna ngày 13/3, số ca tử vong mới ở hàng trăm. Đến giữa tháng 4, con số đã lên đến hơn 20.000 người.
Italia vắng vẻ trong những ngày đại dịch.
Ở Ravenna và những nơi khác, tôi đã chứng kiến tận mắt sự dũng cảm của các bác sĩ và y tá, nhiều người đã hy sinh mạng sống của họ để chữa trị cho bệnh nhân. Tôi thấy họ đổ mồ hôi khi làm việc, tôi thấy họ khóc vì những đồng nghiệp qua đời vì nhiễm bệnh.
Sự im lặng trong quảng trường thành phố khiến tôi sợ hãi. Đối với người Italia, Piazza del Duomo tượng trưng cho văn hóa và đời sống xã hội. Một nơi vốn tấp nập, kết nối con người với nhau mà hiện tại không còn tiếng ồn nào cả. Sao tôi có thể chụp được không khí vắng lặng này?
Tôi từng nghe nói đại dịch này giống như một cuộc chiến tranh. Chúng tôi đang ở trong các chiến hào, các nhân viên y tế trên chiến tuyến.
Nhưng với tôi, đây không phải chiến tranh. Chúng ta cần phải chiến thắng và sẽ chỉ vượt qua virus này nếu chúng ta đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau.
-> Tâm thư của Thủ tướng Italia giữa tâm dịch Covid-19: “Chúng tôi đang nỗ lực không ngừng”
Xem thêm: Quá trình Covid-19 lây lan trong siêu thị.