Tôi may mắn vì gặp được người chồng tốt
Tôi và anh ở cùng xóm trọ, biết tôi là gái bán hoa, nhưng anh vẫn dang tay cứu vớt cuộc đời tôi.
Vừa tốt nghiệp đại học, trong lúc không có việc làm thì tôi được tin mẹ mình ở quê mắc bệnh, bố tôi quanh năm đau yếu, nay mẹ là nguồn thu nhập chính của gia đình lại mắc bệnh, tôi hoàn toàn suy sụp.
Mẹ tôi không dám đi chữa bệnh, vì muốn dành tiền cho em tôi ăn học, thương mẹ, tôi theo bạn bè đi bán dâm. Tôi có tiền chữa bệnh cho mẹ, nuôi em ăn học, nhưng luôn mặc cảm về bản thân mình, không dám tiếp xúc với ai. Kể cả những người thân quen, sợ họ biết chuyện sẽ coi khinh tôi, dù chẳng ai biết tôi làm cái việc ấy, ngoài mấy người cùng xóm trọ họ thấy đàn ông đến đưa, đón tôi mỗi ngày.
Cả xóm trọ hơn 10 con người coi thường tôi, họ xì xào đủ chuyện sau lưng tôi và coi tôi là loại mạt hạng của xã hội. Không ai trong xóm trọ ấy muốn nói chuyện với tôi, có người dọn đi nơi khác ở cũng chỉ vì coi thường tôi, họ bàn nhau, nói với chủ nhà đuổi tôi ra khỏi xóm trọ.
1 năm sau đó, anh ngỏ lời yêu tôi, nói đã yêu tôi từ rất lâu rồi, còn tôi chẳng có lý do gì để từ chối (Ảnh minh họa)
Chủ trọ gặp tôi nói chuyện, nhưng anh đứng ra bênh vực tôi, anh nói chủ trọ thông cảm với hoàn cảnh của tôi, anh nói với mọi người hãy cho tôi một con đường sống, đừng cắt hết mọi ngả đường của tôi. Rồi tôi cũng được ở lại xóm trọ ấy.
Nhưng tôi cũng bắt đầu suy nghĩ về những việc mình đã làm, tôi thực sự không muốn cuộc sống như vậy nữa, tôi muốn thay đổi và phải thay đổi.
Sức khỏe của mẹ tôi đã khá hơn, đây cũng là một động lực để tôi thay đổi. Tôi nói với anh về suy nghĩ của mình, đó là lần đầu tiên tôi tâm sự với một người đàn ông không quen biết thân mật đến thế. Anh ủng hộ suy nghĩ của tôi, cổ vũ tôi thay đổi.
Anh tìm việc cho tôi, giới thiệu tôi với những người bạn của anh, cuối cùng tôi cũng có một công việc, với mức lương thấp nhưng tôi thấy vui. 1 năm sau đó, anh ngỏ lời yêu tôi, nói đã yêu tôi từ rất lâu rồi, còn tôi chẳng có lý do gì để từ chối, dù vẫn xấu hổ vì quá khứ không tốt của mình.
Chúng tôi chuyển đến một nơi khác sống, nơi không còn ai biết tôi đã từng làm nghề đó, rồi anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ, anh về thăm bố mẹ tôi, được hai bên gia đình ủng hộ, chúng tôi làm đám cưới khi tôi đã mang bầu được 3 tháng.
Con trai đầu của tôi và chồng đã được hơn 4 tuổi, chúng tôi chưa dám sinh tiếp vì chưa đủ điều kiện kinh tế. Cuộc sống hai vợ chồng còn nhiều vất vả, nhưng tôi luôn cảm thấy hạnh phúc, vì đã gặp được người đàn ông yêu thương mình thực sự.
Với tôi, anh không chỉ là chồng, là cha của con tôi, mà còn là ân nhân, anh đã kéo tôi ra khỏi quãng thời gian đen tối nhất, anh yêu tôi ngay cả khi biết tôi không trọn vẹn. Tôi cả đời này vẫn mang ơn anh.