Ngày trở về của một người lính
Người ta có thể mở rộng lòng yêu quý một người lành lặn nhưng lại rất khó đón nhận một người khuyết tật.
Câu chuyện kể về một người lính Mỹ cuối cùng đã được trở về nhà sau trận chiến đấu vô cùng ác liệt. Anh gọi điện cho bố mẹ từ San Francisco: “Bố mẹ ơi, com đang xếp hành lý để chuẩn bị về nhà, nhưng con có một yêu cầu. Con có một người bạn, con muốn đưa anh ấy về nhà cùng con”.
Bố mẹ anh vui vẻ trả lời: “Chắc chắn rồi con, bố mẹ rất vui khi gặp bạn ấy”.
“Nhưng có một điều con muốn nói trước bố mẹ!”, anh tiếp tục: “Anh bạn con đã bị thương khá nặng trong chiến tranh. Anh ấy hơi bị đãng trí, còn bị mất một cánh tay và một chân. Anh ấy không có nơi nào để về, con muốn anh ấy đến sống với chúng ta …!”.
“Bố mẹ rất tiếc khi nghe điều đó, con trai. Có lẽ chúng ta có thể giúp bạn con tìm một nơi nào đó để sống”.
“Bố mẹ ơi, con muốn cậu ấy tới sống với chúng ta”.
Ông bố nói với giọng gay gắt: “Bố không biết mong muốn của con là gì, một người tàn tật như vật sẽ là gánh nặng khủng khiếp với chúng ta. Chúng ta cũng có cuộc sống riêng của mình và chúng ta không thể để một điều như vậy cản trở cuộc sống. Bố nghĩ con nên về nhà và quên anh bạn này. Cậu ta sẽ tự mình tìm cách sống thôi”.
Ảnh minh họa
Lúc đó, người con trai cúp máy. Bố mẹ anh không còn nghe thấy điều gì từ đầu dây bên kia nữa. Một vài ngày sau đó, họ đột nhiên nhận được một cú điện thoại từ đồn cảnh sát San Francisco. Con trai của họ đã qua đời sau khi ngã từ trên một tòa nhà xuống. Cảnh sát cho biết, đó là một vụ tự sát.
Bố mẹ anh đau đớn bay tới San Francisco và được đưa tới nhà xác để xác định danh tính của con trai họ. Họ nhận ra con nhưng với một sự kinh hoàng mà trước đó họ không hề hay biết: con trai của họ chỉ có một cánh tay và một chân.
Những giọt nước mắt ân hận rơi xuống, nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Nhiều người trong chúng ta chắc hẳn cũng có những suy nghĩ ích kỷ giống người cha, người mẹ trong câu chuyện này. Chúng ta thường có cái nhìn khác lạ và đối xử phân biệt với những người khiếm khuyết, chúng ta dè dặt với họ, né tránh họ không cần biết họ là ai. Chính những thái độ này vô tình khiến họ tổn thương.
Hãy có cái nhìn bao dung và nhân ái với những người xung quanh mình, kể cả họ là những người lạ. Mõi người một số phận, có người kém may mắn mang trên mình những khiếm khuyết, có người vì hoàn cảnh khiến họ không còn lành lặn nhưng ai cũng muốn được công nhận trong xã hội này, ai cũng muốn được yêu thương.
Lòng bao dung sẽ khiến mọi điều khó khăn trở nên dễ dàng, có thể biến một người tầm thường hay khuyết tật thành một vĩ nhân.