Hạnh phúc buổi xế chiều từ hai nửa không trọn vẹn
Cảm giác này không thể so sánh với bọn trẻ nhưng Vân Chi thực sự đã mang lại hạnh phúc cho tôi. Đó là hạnh phúc to lớn của tôi khi tuổi xế chiều.
Mảng ghép từ hai mảnh vỡ
Cách đây 3 năm, bà hàng xóm có giới thiệu cho tôi một cô cháu gái Vân Chi kém tôi 8 tuổi, chồng cô ấy đã mất mấy năm. Tôi và Vân Chi nhanh chóng được sắp xếp gặp mặt, cả hai bên đều rất hài lòng về nhau.
Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi thất bại khiến tôi phần nào cảm thấy không tự tin, hơn nữa sau khi ly hôn tôi cũng từng qua lại với một cô gái đã có chồng, lằng nhằng mãi 2 năm mới dứt ra được. Lần thứ 2 bị tổn thương nên một thời gian dài sau đó tôi không muốn nghĩ đến chuyện tái hôn nữa. Nhưng việc quen biết với Vân Chi lần này lại nhen nhóm trong tôi khát vọng có một gia đình lần thứ 3. Cả tôi và Vân Chi đều có con riêng, chỉ khác là con gái tôi đã theo mẹ, giờ cháu đang học đại học, còn con trai Vân Chi thì mới học cấp 3. Nếu lấy nhau cu cậu sẽ ở cùng chúng tôi.
Cảm giác này không thể so sánh với bọn trẻ nhưng Vân Chi thực sự đã mang lại hạnh phúc cho tôi (Ảnh minh họa)
Hạnh phúc trọn vẹn
Hôn lễ diễn ra hết sức đơn giản, chỉ có đêm tân hôn của lần tái hôn này là khiến tôi đôi chút lúng túng. Lúc đó tôi đã bước qua tuổi 50 còn Vân Chi thì chưa đến 40. Vì muốn tỏ ra vẫn còn phong độ nên trước ngày cưới mấy hôm tôi đã ra hàng thuốc mua thứ thuốc đó về uống.
Đêm tân hôn, sau khi tắm xong cô ấy ra chỉnh lại giường chiếu rồi nhỏ nhẹ nói với tôi: “Hôm nay mệt rồi, chúng ta ngủ sớm đi anh”. Ngọn lửa đang hừng hực trong tôi bỗng nhiên bùng cháy. Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng thì thầm: “Vân Chi, tối nay…”. Chưa kịp nói hết câu tôi bỗng thấy phần dưới của mình cưng cứng và hơi đau. Không kiên nhẫn thêm được nữa tôi muốn “hòa quện” vào cơ thể của cô ấy ngay lập tức. Không biết có phải đã lâu chúng tôi không làm chuyện đó hay không mà thử mấy lần đều không thành công. Càng lo lắng nó càng “khó bảo”, mới có mấy phút mà toàn thân tôi đã mệt nhoài.
Cả tôi và Vân Chi đều là những người từng trải, thấy vậy cô ấy đã chủ động giãn ra, bật đèn nhìn tôi chăm chú. Thấy vẻ mặt lo lắng của Vân Chi, tôi đành đem chuyện mua thuốc cường dương kể cho cô ấy nghe. Cô ấy bắt tôi đi bệnh viện nhưng tôi không chịu. Tôi cảm thấy rất xấu hổ và có lỗi với cô ấy. Vân Chi bảo: “Chúng ta không còn trẻ nữa, em chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi. Đối với hai ta, gia đình này đều là lần lựa chọn thứ 2 trong đời và cũng là lần lựa chọn cuối cùng, vì thế từ nay về sau anh phải biết trân trọng sức khỏe của mình, đừng bao giờ dùng loại thuốc đó nữa. Còn chuyện đó, chúng ta cứ để thuận theo tự nhiên đi”.
Mà kể cũng lạ, từ sau lần đó, mặc dù không uống thuốc nữa nhưng chuyện vợ chồng của chúng tôi diễn ra hết sức thuận lợi. Tôi không nghĩ một người đã qua cái tuổi ngũ tuần như tôi mà vẫn còn cảm nhận được khoái lạc của cuộc sống chăn gối vợ chồng. Đương nhiên cảm giác này không thể so sánh với bọn trẻ nhưng Vân Chi thực sự đã mang lại hạnh phúc cho tôi.
Từ ngày lấy nhau dường như chúng tôi chưa hề to tiếng với nhau lần nào. Đến giờ tôi mới biết có những người phụ nữ là thiên sứ, họ có thể làm cho cuộc sống vốn lộn xộn của bạn trở nên có trật tự. Cuộc hôn nhân trước cũng đã dạy cho tôi biết cách chăm lo cho gia đình. Tôi rất quan tâm đến cậu con trai của cô ấy. Năm ngoái cu cậu thi đại học, một thời gian dài chúng tôi không xem ti vi, cố gắng tạo không gian học tập yên tĩnh cho cu cậu, hướng dẫn cu cậu chọn trường…
Hàng năm cứ đến tiết thanh minh là tôi lại cùng mẹ con Vân Chi ra mộ thắp hương cho người chồng quá cố của cô ấy. Một lần, con trai Vân Chi đã đứng trước mộ bố vừa khóc vừa nói rằng: “Bố cứ yên tâm, mẹ và con hiện đang sống rất tốt, kể từ hôm nay con sẽ gọi chú ấy là bố bởi vì chú ấy cũng thương con như bố đã thương con vậy”. Vân Chi đứng bên cạnh lấy tay áo lau lau nước mắt, hai mắt tôi cũng đỏ hoe lúc nào không hay.
Còn một việc đáng nói nữa đó là sau khi tôi và Vân Chi lấy nhau, người phụ nữ mà trước kia tôi từng chung sống một thời gian đã mấy lần đến tìm tôi, có một lần bị Vân Chi bắt gặp ngay tại cửa nhà. Vì trước khi lấy nhau tôi đã kể mọi chuyện cho Vân Chi nghe nên cô ấy không trách tôi chuyện này. Lần gặp mặt đó, chỉ bằng hai câu nói Vân Chi đã hóa giải mọi chuyện: “Em có nghe anh Chung kể về chị, mời chị vào nhà ngồi. Trước đây anh Chung có gì không hay không phải với chị mong chị bỏ quá cho”. Khuôn mặt người phụ nữ đó có đôi chút ngại ngùng, cô không nói gì mà chỉ cười rồi bỏ đi, sau này tuyệt nhiên không quay lại lần nào nữa.
Con trai của Vân Chi giờ cũng đã vào đại học, ở nhà chỉ còn 2 thân già chúng tôi. Có thời gian là tôi lại đưa cô ấy đi chợ hay đi dạo sau bữa tối. Cuộc sống diễn ra rất bình dị nhưng vô cùng ý nghĩa.
Lời kết
Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã nói cho tôi biết một điều rằng, hãy giữ mối quan hệ hòa bình, ổn định giữa con người với con người, phải có một trái tim khoan dung, ở một chừng mực nào đó phải học cách biết thỏa hiệp, biết trân trọng. Bạn phải biết bản thân bạn muốn gì. Ví dụ: Thứ mà tôi muốn là một gia đình hạnh phúc, vậy tất cả đều phải lấy đó là điểm xuất phát, phát sinh vấn đề gì thì giải quyết vấn đề đó.
Con cái chúng tôi giờ cũng đã lớn, rồi chúng cũng sẽ yêu, sẽ kết hôn, tôi hy vọng chúng sẽ mang sự khoang dung, bình đẳng trong ngôi nhà này vào mái ấm nhỏ của mình, hy vọng chúng sẽ không đi con đường vòng mà chúng tôi đã từng đi.
Video: Vợ bất lực nhìn chồng chờ chết, con nguy cơ bỏ học vì nhà quá nghèo